Thả hồn vào hơi lạnh của cơn mưa ngoài cửa sổ, phía sau cốc cà phê, tâm trí tôi như lơ lững bước từng bước nhẹ đến một không gian xa xăm nhưng đầy thân thuộc, nơi mùi hương ấy cứ mãi quấn lấy con tim tôi.

Đã từ rất lâu, tôi không thể nhớ chính xác, con tim và khối óc tội nghiệp của tôi mới được đắm chìm và cảm nhận lại thứ hương thơm đầy đam mê, ảo diệu ấy. Không có điểm bắt đầu, chỉ biết rằng tôi đã, đang và mãi mãi sẽ là nô lệ của hương thơm kỉ niệm mà em mang đến cho tôi hôm nào.

huong thom qua khu

Em – ấn tượng còn lại trong tôi là một cô gái nhỏ người, dễ thương, thích được nuông chiều, miệng hay cười nhưng cũng rất mau nước mắt. Thế nhưng, những nét đẹp hiện hữu kia chưa bao giờ tạo được ấn tượng sâu đậm đối với tôi bằng hương thơm vô hình em sở hữu.  Không ngôn từ nào có thể diễn tả cảm giác lần đầu tiên làn hương  ấy chinh phục trái tim tôi – một hương thơm đầy tự nhiên chứa đựng sự hoang sơ đa cảm, mà em nói rằng hoàn toàn là bẩm sinh.

Tôi say với sự hoang sơ ấy, bị đánh gục bởi hương thơm của em, một cách hoàn toàn, bản thân tôi chấp nhận điều đấy. Bởi bên em cùng món quà vô giá em đang sở hữu, mang đến cảm giác ấm áp và bình yên mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.  Nhưng kí ức tươi đẹp nào rồi cũng kết thúc bằng niềm đau, để lại nổi buồn cho người ở lại.

Trước mắt tôi, hình ảnh và cảm giác bình yên ngày xưa lần lượt hiện về, chuỗi ngày hạnh phúc bên em ùa đến như mới chỉ thoáng qua trong phút giây. Những mảnh ghép của quá khứ từng mảnh được gợi lại nơi kí ức tưởng đã ngủ vùi qua năm tháng. Khung cảnh quen thuộc hiện ra, kia là hàng ghế đá dưới gốc liễu xanh mát, nơi chúng tôi vẫn hay ngồi tâm sự, lắng nghe tiếng gió, em vẫn hay ngủ quên trên vai tôi vào một buổi chiều mát mẻ không tên, những lúc ấy, tôi thích ngắm gương mặt hiền dịu, ngây thơ của em, nó thật trong sáng và đáng yêu biết dường nào.

Nhưng cũng tại đây, tôi biết rằng em không còn thuộc về tôi nữa, nơi ấy, có một cuộc hẹn mà em đã quên,  nhưng vẫn có một người từng ngày dạo bước về nơi cũ, mong gặp được em lần nữa, để sống lại cảm giác thân quen mà em đã mang đến cùng hương thơm ấy, đâu đấy tôi còn cảm nhận được mùi hương quen thuộc, nơi giấc ngủ dịu êm của em nương náu bên bờ vai ướt đẫm mồ hôi ngày nào.

Bên ngoài, trời vẫn mưa nặng hạt, chưa có dấu hiệu dứt, báo hiệu cho một buổi chiều cuối tuần ảm đạm. Ở bên trong căn phòng, nơi góc tối tĩnh lặng, không sức sống, vẫn có kẻ đang theo đuổi một thứ không thể nhìn thấy, thứ mùi hương hư ảo của quá khứ đã xa.

Sài Gòn – ngày mưa.